Wednesday, June 17, 2009

Đi xem người ta rặn (^^)

Mới đầu mẹ định đặt tên entry này là “Đi học rặn”, nhưng đi về thấy thất vọng tràn trề nên quyết đổi tên như trên, hehe, còn tại sao thất vọng thì sẽ giải trình sau.

Mẹ là người sợ đau bụng nhất trần gian, chắc tại vì 20 năm qua mẹ thường xuyên bị đau bụng, nên cứ nghĩ đến đau đẻ còn kinh khủng hơn các thể loại đau bụng mà mẹ đã kinh qua thì bao nhiêu dũng khí của mẹ tụt hết sạch. Nhưng rứt rứt may là BOS sẽ ở bên cạnh và nắm tay mẹ, sẽ matxa cho mẹ lúc mẹ đau và cùng rặn với mẹ khi mẹ...rặn (haha, đấy là mẹ tưởng tượng thế), vậy cho nên BOS cũng phải tham gia buổi học cuối cùng trong chuỗi “những buổi học dành cho bà bầu”, và cũng vì vậy cho nên mới có cái ảnh độc như dưới đây :D

lop hoc tien san

Đấy là BOS đang đeo “balo ngược” nặng 8kg để biết cảm giác mang nặng của vợ thế nào (sao không có cách gì cho các ông bố trải qua cảm giác đau đẻ nữa nhể), đến lúc hỏi BOS thế mang cái balo đấy có nặng không, BOS bảo “Nặng gì, mỗi cái ngực đồ sộ là mất thăng bằng thôi”, hehe, thế mới hiểu nỗi khổ cả đời của phụ nữ nhá :P.

Và trên tinh thần đi xem người ta rặn, ngay khi buổi học vừa bắt đầu là cô hộ lý đã cho trình chiếu bộ phim đau đẻ và đẻ thế nào, cha mẹ ơi, giờ MOS vẫn còn thấy khủng hoảng sau khi xem xong bộ phim đó, mà nhân vật trong phim từ lúc đau tới lúc gặp được con mất có 11h thôi đấy nhé (vậy nên em cực kỳ hiểu “nỗi thống khổ” của mẹ H đấy nàng ạ).

Nội dung bộ phim đại khái thế này, khi nhân vật nữ bắt đầu thấy có tín hiệu báo sắp sinh thì cứ ung dung ăn uống no say đi, kiểm tra lại đồ mang vào viện xem còn thiếu gì không, tắm táp gội đầu gì thì tắm đi kẻo vài ngày sau lại không được tắm. Đến khi nào các cơn đau cách nhau khoảng 10 phút 1 lần thì vẫn cứ bình tĩnh, nhớ ghi chép lại thời gian, 1 tiếng sau hẵng gọi điện đến bệnh viện nhá, cho họ biết thông tin, tình trạng đau đớn ra sao, nghe người ta hướng dẫn rồi chuẩn bị lên đường vào viện. Mà đừng có cuống lên, đau thế thôi chứ độ mở tử cung mới được vài ba phân, con đầu thì còn lâu mới đẻ.

Vào viện rồi chứ gì, mặc ngay cái váy sản phụ vào cho nó oách, hồ sơ có hết rồi, không phải làm thủ tục gì cả, cứ vào phòng đau đẻ nằm chờ y tá cắm cho máy theo dõi mẹ, máy theo dõi con. Chồng thì nhớ ngồi bên cạnh xoa lưng đấm bóp cho vợ đỡ đau nhé, vợ có điên tiết mà mắng cho vài câu thì cũng đừng có để bụng mà đùng đùng bỏ ra ngoài (mà lạ lắm nhé, ở đây không có khuyến khích bà bầu đi lại trong lúc chờ rặn đâu, đau thì cứ nằm mà kêu thôi là được rồi). Xong phần đau.

Đến phần cực đau đây. Khi các nữ hộ sinh kiểm tra độ mở tử cung được 10 phân thì nhân vật chính được chồng tháp tùng sang phòng đẻ, có một bà đỡ to béo, phốp pháp đứng chờ sẵn, 2 nữ hộ sinh 2 bên hò dô nhân vật chính, còn bác sỹ thì đứng nhìn, thêm vài cô y tá loanh quanh nữa. Bắt đầu nhé, nhấc đầu lên tỳ sát vào ngực “hít hít thở rặn” :)) , “hít hít thở rặn” :)) , 2 cô hộ lý cũng cứ thế “hít hít thở rặn” theo, y như hò kéo pháo, chắc đến lúc MOS đẻ sẽ yêu cầu các cô không được ồn ào làm mẹ cháu mất tập trung, cứ để BOS đứng thấm mồ hôi rồi rặn theo cùng là được rồi :P. Rặn được 2 lần là hết hiệp 1, nghỉ uống nước, lấy sức 1 tẹo nhé.

Tiếp lần thứ 3 “hít hít thở rặn”, cố lên, cố lên, nhìn thấy đầu em bé rồi!!! Lúc này thì bà đỡ dùng tay lựa lựa vừa chặn, vừa kéo (cái này là đoán vì không được xem trực tiếp cảnh nhạy cảm), nhân vật chính thì lại "hít hít thở rặn" 1 lần nữa. Tự nhiên thấy ông bác sỹ nhảy bổ vào, hóa ra là đầu em bé ra rồi, bà đẻ ngừng rặn, nằm há miệng ra thở ngắn, bà đỡ và bác sỹ xoay xoay một hồi là lôi được em bé tuột ra ngoài, cắt rốn, lau qua người rồi đưa cho mẹ bé, xong...phù... Ôi, lúc này là lúc cực kỳ cảm động ý, MOS còn chảy nước mắt cơ mà, ủy mị thế, không biết đến lúc nhìn thấy Ong Sữa thì còn khóc rống lên thế nào nữa đây...

Mẹ con mừng mừng tủi tủi, con khóc, mẹ khóc được 1 lúc thì em bé sẽ được mang ra tắm rửa làm vệ sinh, còn mẹ thì hoàn thành nốt khâu cuối cùng, đẩy nhau ra ngoài. Trùi, MOS đã xem ảnh bánh nhau rất nhiều rồi mà đến lúc xem trên video vẫn thấy ghê ghê, không biết cảm giác của BOS thế nào, chưa hỏi.

Hết phim, 11 bà mẹ phát biểu cảm tưởng thì cả 11 bà đều có chung cảm giác lo lắng không biết liệu có rặn được không, hehe, hóa ra cái việc tưởng như rất bản năng đó mà lại làm cho người ta run cầm cập. Còn các ông bố thì hô vang khẩu hiệu “Đã biết được đau đẻ thì thế nào”, hihi, còn lâu mới biết, đến lúc vợ các ông đẻ, các ông chứng kiến trực tiếp mười mấy tiếng đồng hồ thì may ra các ông mới biết được 30% thôi nhé.

Xong màn xem phim thì đến màn cực kỳ thất vọng đây. Mẹ cứ tưởng buổi hôm nay cả lớp sẽ trải chiếu ra ngồi học thở, học rặn, rồi học thay tã, tắm rửa cho bé, ai ngờ các cô hộ lý chỉ ngồi đọc những gì đã phát trong quyển sách hướng dẫn cho mọi người, rồi ai hỏi gì thì hỏi, sau đấy thì mỗi người bế búp bê 3kg một tẹo, các ông bố thì thử đeo balo, hết. Làm sao mà không thất vọng được. Thôi đành để đến lúc nào đẻ xong rồi học và thực hành trên người Ong Sữa luôn vậy, chỉ có điều mẹ thích bố cũng được tham gia học cơ chứ đến lúc học chăm sóc Ong Sữa trong viện thì chỉ có 1 mình mẹ được học thôi, làm sao mà BOS biết để giúp mẹ đây, lại mất công về hướng dẫn bố rồi.

Tiếp theo là thăm qua phòng đau đẻ, phòng đẻ, phòng sau đẻ, phòng làm vệ sinh và cho bé bú...Mẹ cứ tưởng vào phòng dành cho bé sẽ có một loạt búp bê xinh xắn đang khóc e e cơ, ai ngờ hôm nay cả viện có đúng 1 em bé mới sinh, nhìn bé nằm bé xíu, ngủ ngoan ơi là ngoan, thích lắm. Vậy nên khi sang phòng đẻ, có cô hỏi rằng đẻ xong thì nằm lại 2 tiếng mới chuyển về phòng hậu sinh, nếu vậy đang nằm lại có người vào sinh thì thế nào, cô y tá trả lời luôn là chưa bao giờ gặp trường hợp thế cả, đúng là dân Nhật lười đẻ ghê cơ.
Thế là xong một buổi học mà bố phải lên lịch sắp xếp công việc trước 3 tháng, còn mẹ chuẩn bị tinh thần có khi trong lúc học, rặn hăng quá rồi hôm sau đi đẻ luôn không biết chừng, haha, thế mà vỡ mộng.
 

JULIE ONG'S JOURNEY | Creative Commons Attribution- Noncommercial License | Dandy Dandilion Designed by Simply Fabulous Blogger Templates