Monday, August 31, 2009
Một tháng rưỡi
Saturday, August 29, 2009
Bạn cười
Sunday, August 23, 2009
Muốn cắn
Mẹ đang rất stress vì bạn bú mẹ như 1 con mèo, tuần vừa rồi bạn tăng có 150g, ít quá là ít. Mẹ để cái ảnh này lên để tự động viên tinh thần là từ từ bạn sẽ ăn uống khá khẩm hơn.
Saturday, August 22, 2009
Bạn Ong ra phố
Bạn Ong ra phố với mẹ lần đầu khi được 1 tháng 2 ngày, hôm đó cả nhà đi đổi quà sinh nhật mua tặng bà nhưng không vừa size, bất đắc dĩ phải cho bạn đi, bạn chỉ ngồi trên xe cùng bố chờ bà và mẹ thôi. Nhưng lần này - thứ 6 ngày 21/8 - khi bạn vừa tròn 1 tháng 1 tuần mẹ bạn quyết định cho bạn đi chơi thật, luyện tập cho bạn để mẹ còn tung tăng đi mua sắm được chứ. Đúng là con mẹ, ra đường một cái là bạn ngủ tít thò lò kệ mẹ đưa đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Mẹ cũng không dám đưa bạn đi loăng quăng, cho bạn vào mall là an tâm nhất, không sợ nắng mưa gió máy, không sợ bụi, có phòng cho bạn ăn, thay bỉm cho bạn. Và sau 4 tiếng đồng hồ lang thang, bạn về nhà đánh một giấc ngủ đêm thẳng thớm, ngon lành, mẹ bạn thì hi vọng tràn trề tháng sau có thể đi chơi xa được rồi, hehe.
Friday, August 21, 2009
Kể chuyện sinh bạn Ong Sữa
Thứ 3, ngày 14/7/2009
Các cơn đau đều đặn 10 phút/1 lần đến từ sáng 13, nhưng sau khi đi khám, cổ tử cung của mẹ vẫn chỉ mở 1cm, mẹ quyết định sẽ nhập viện vào ngày 15 để chuẩn bị cho ca mổ ngày 17 - đúng ngày dự sinh của con. Đến 1h sáng 14, các cơn đau đến với mẹ khá dồn dập, 5 phút 1 lần, mẹ cảm giác con đang cố gắng thúc để ra ngoài. Mẹ rất muốn tới viện ngay nhưng thương BOS vừa ngủ chưa được bao lâu nên mẹ cố nằm chờ tới 4h sáng, lúc đó BOS mắt nhắm mắt mở thương lượng với mẹ cố gắng tới 8h. Nhưng mẹ đã tính rằng nếu tới viện muộn sẽ không được xếp lịch mổ chiều nay, mà tiếp tục chịu đau thế này mẹ lại kêu gào ầm ĩ, hỏng mất hình ảnh kiên cường, hehe.
Gọi điện đến BV thì mẹ gặp 1 bà staff rất không dễ mến, bà ta không tin là mẹ đau đẻ, nói kiểu gì cũng hỏi đi hỏi lại liệu mẹ có nhầm không làm mẹ điên tiết quá. Đến nơi cũng chính bà ta khám trong cho mẹ, khám rõ là đau, cổ tử cung vẫn chỉ mở 1cm nhưng đo các cơn gò thì đúng là rất đều đặn 5 phút/1 lần, mẹ được phép nhập viện chờ mổ đẻ. Nói tới các cơn đau đẻ của mẹ thì cho tới giờ mẹ vẫn khẳng định là không thể đau bằng những lần đau bụng cảm mẹ vẫn thường gặp, nên nằm ở phòng đau đẻ mẹ vẫn còn cười đùa với bà và BOS rất sảng khoái, BOS thì theo dõi máy đo cơn gò, khi cơn gò chuẩn bị xuất hiện BOS lại báo cho mẹ, hehe, vui phết.
8h30 BS Kondo tới, cười nhăn nhở trêu mẹ " thế định mổ chiều nay hay chờ đến ngày 17 cho đúng lịch", hình như mặt mẹ trông chưa khổ sở lắm thì phải. Bố thì cancel lịch làm việc, bà nội thì hỉ hả vì sáng sớm bà bảo đi cùng tới viện nhưng bố cứ ngăn bà vì chưa chắc đã đẻ ngay. Đến 10h, BS Mashahashi - trưởng khoa sản - quyết định mổ cho mẹ vào lúc 1h chiều, ngay lập tức mẹ được làm thủ tục, làm vệ sinh, làm việc với bác sỹ gây mê, 12h30 vào phòng mổ. Cảm giác lúc bị đẩy vào phòng mổ rất khủng khiếp vì phải đi qua khu làm vệ sinh dụng cụ phẫu thuật, mùi thuốc sát trùng xộc lên nồng nặc, mẹ cứ run lẩy bẩy, bà ngoại dặn mẹ lấy bông bịt tai lại để không nghe thấy tiếng dao kéo lẻng xẻng nhưng mẹ sợ không nghe được tiếng khóc đầu tiên của con, may rằng khu phẫu thuật khá sạch sẽ, có nhạc nhẹ nhàng êm ái, và trong suốt quá trình mổ mẹ không hề nghe thấy một tiếng lách cách của dụng cụ.
Mẹ đã chuẩn bị tinh thần cho việc gây tê tủy sống vì nghe nói lúc đưa kim vào giữa 2 đốt sống khá đau lại phải đưa 2 mũi vào 2 vị trí khác nhau. Nhưng rất rất may là trực tiếp BS Ono - trưởng khoa gây mê làm cho mẹ nên cả 2 mũi tiêm đều vô cùng nhẹ nhàng êm ái, không buốt bằng những lần thử máu. Người mẹ bắt đầu mất cảm giác, đầu tiên là chân bên trái, rồi toàn bộ phần cơ thể từ ngực trở xuống. Lúc đó đèn phẫu thuật có 2 chiếc, 1 tắt 1 mở nên mọi hoạt động của bác sỹ phía dưới người mẹ được phản chiếu lên chiếc đèn tắt mà mẹ lờ mờ đoán rằng BS Mashahashi đang đặt ống thông nước tiểu còn BS Kondo đang sát trùng vùng bụng, mẹ (rất ngố) sợ rằng tới lúc mổ mà mẹ còn nhìn được thì mẹ muốn ngất xỉu vì sợ nên mẹ nhắm tịt mắt lại. Khoảng 1h10 chiếc đèn thứ 2 được bật sáng và mẹ không còn biết mọi người đang làm gì.
Trước đó khi nói chuyện với BS Kondo thì BS nói chỉ sau 10 đến 15 phút mẹ sẽ được gặp con nên mẹ nhìn đồng hồ đếm từng phút 1. Mẹ biết lúc mẹ bị lật phần bụng ngoài lên để mổ phía tử cung nhưng mẹ không còn cảm giác sợ nữa, lúc này chỉ lo cho con. 10 phút trôi qua vẫn chưa thấy tiếng khóc nào cả, bụng mẹ vẫn đang bị giằng, kéo, rồi 15 phút trôi qua, mẹ liên tục hỏi cô Nagai - cô hộ lý sẽ đón con và làm vệ sinh chăm sóc con - về tình trạng của con, cô động viên mẹ bình tĩnh vì mọi chuyện đang rất tốt đẹp, nhưng mẹ thực sự vô cùng sốt ruột. 13h32 mẹ đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của con, lanh lảnh, to và rất dài, không phải "e e" mà là "ẹ ẹ ẹ ẹ oe" mà mẹ tự dịch là "mẹ mẹ mẹ mẹ ơi" hihi. Mẹ thở phào nhẹ nhõm, con được đưa ra bàn làm vệ sinh ngay cạnh mẹ, nhìn con hồng hào, sạch sẽ như vừa được tắm xong, không nhỏ xíu như mẹ tưởng, đầu con dài có lẽ do cố gắng thúc ra, môi con cong tớn lên rất giống ông ngoại, chân tay khua khoắng không ngừng, khóc lâu và to. Khi cô Nagai đưa ống hút mũi, hút họng cho con, con khó chịu nên khóc ré lên, lấy tay giật ống ra quẳng ngay xuống đất, trông con đanh đá lắm lắm. Lúc đó mẹ chỉ muốn ôm con vào lòng thôi nhưng khi được làm vệ sinh xong, cô Nagai bế con ra với mẹ, mẹ gọi tên con, con mở to mắt nhìn rồi cười toe toét, yêu lắm, mẹ hôn con 1 cái rồi cô Nagai vội đưa con lên khoa sản.
Mẹ được khâu vết mổ và tiêm 1 mũi thuốc ngủ nên 2 mắt mẹ cứ díp cả lại. Mẹ ngủ mê mệt, lúc được đưa lên phòng mẹ cũng không còn biết gì, bà và BOS vào gọi, mẹ cũng chỉ trả lời rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Sau đó con được đưa vào phòng mẹ 2 lần nhưng mẹ vẫn chưa tỉnh táo nên bà và BOS thay nhau bế con. Khi mẹ tỉnh lại bố khoe rằng cô Nagai đưa con ra khỏi phòng phẫu thuật, bố được bế con và nhờ cô chụp ảnh, trông con lúc đấy giống bố lắm. Rồi bố cứ lang thang ra phòng baby để ngắm nghía con yêu, lại còn hỏi bà nội 1 câu rất ngố là "tại sao chân tay của Ong Sữa cứ mềm mềm, thích ơi là thích vậy".
9h bà và bố về nhà, mẹ lăn quay ra ngủ sau khi được tiêm 1 mũi giảm đau. Đêm đó mẹ tự trở mình được 2 lần và sáng hôm sau đã ngồi dậy được nhờ sự trợ giúp của chiếc giường.
Saturday, August 15, 2009
Friday, August 14, 2009
Đầy tháng
Nhưng sáng nay bạn lại rứt dễ tính, 7h bạn mới dậy, mẹ cho bạn bú no căng bụng rồi bạn lại lăn quay ra ngủ như con lợn con, mẹ có thay quần áo hay rửa mặt cho bạn thì bạn vẫn nhắm tịt mắt, thở đều đều, yêu bạn thế không biết.
Tháng đầu tiên cân nặng của bạn là 4366g, tăng chưa được 900g, BS khen rối rít vì mức tăng của bạn, nhưng mẹ thì biết là 1 tuần vừa rồi nếu bạn giữ được phong độ ăn uống như trước đây thì cân nặng của bạn còn khả quan hơn nhiều. Mức tăng chiều dài của bạn làm mẹ hơi ngạc nhiên, đo đi đo lại bạn vẫn tăng tận 6cm/tháng, không biết liệu lúc bạn mới sinh cô Nagai có đo nhầm không nhỉ.
Tròn tháng mẹ cũng cho bạn đi ra đền một tẹo, còn bà ở nhà chuẩn bị cúng mụ cho bạn, túm lại là nửa Việt nửa Nhật nhưng giúp mẹ an tâm hơn.
Tháng đầu tiên của 2 mẹ con nên mẹ có nhiều bỡ ngỡ trong việc chăm sóc bạn, tinh thần mẹ cũng giảm sút nhiều hơn mẹ tưởng. 3 tuần đầu tiên vì mẹ ít sữa nên bạn phải tu thêm sữa ngoài nhưng việc ăn uống của bạn rất ok, mẹ kiểm soát được lượng input và output của bạn, đến tuần thứ 4 sữa mẹ về nhiều thì bạn bắt đầu sinh tật bú vặt, cứ ngậm ti mẹ được 5 phút là bạn buồn ngủ díp cả mắt, làm đủ mọi cách bạn vẫn không dậy, thế rồi 4 ngày liền bạn không output được, mẹ điên hết cả đầu. Thêm nữa, cứ đến cữ bú 1h hoặc 4h sáng là bạn khóc lóc um xùm mà theo ngôn ngữ của bố là "như bị kim châm vào đít", mắt bạn mở to nhìn mẹ không chịu ngủ trong khi mẹ thì gà gà gật gật, giai đoạn này mẹ thấy khủng khiếp nhất và bạn đã bị mẹ phát cho 1 cái vào mông.
Trộm vía bạn khá cứng cáp nên việc tắm táp cho bạn không khó khăn gì, dù bạn đang đói, đang buồn ngủ, đang cáu kỉnh thì chỉ cần mẹ cởi hết quần áo, thả bạn vào bồn tắm là bạn im re, toe toét cười, mẹ kỳ nách thì giơ tay, mẹ kỳ chân thì giơ chân rất sảng khoái, có lẽ đấy là lúc bạn thấy relax nhất trong ngày.
Mẹ không coi bạn là em bé nên đôi lúc mẹ cư xử với bạn hơi nghiêm khắc, bạn có khóc thì mẹ cũng không nựng nịu ngay, hai từ "bế" - "ẵm" không được mẹ cho vào từ điển chăm sóc bạn, cả bà nội và bà ngoại đều đang rất xót cháu. Mẹ biết bạn khá già dặn và có phần đáo để nên mặc dù yêu thương bạn vô cùng mẹ cũng không dám chiều bạn nhiều, mẹ hơi ngạc nhiên vì mình có thể quân sự được như vậy.
Sang tháng thứ 2, mẹ chúc bạn bớt cứng đầu hơn, ăn ngủ ngoan ngoãn để mau chóng lớn và không làm mẹ bực mình bạn nhé.
Sunday, August 09, 2009
Con là cô bé hạnh phúc
Con cảm ơn MH đã sắm cho con chiếc áo nồi niêu sành điệu và đúng sở thích của... mẹ con, hề hề.
Bộ váy ong bướm hoa lá cành của mẹ Lam rất ư là điệu đà, nhưng chưa phải là quà đặt cọc đâu nhá mẹ Lam (^_-)
Trước khi về VN gia đình chị Hana còn pack kịp đồ gửi tặng con làm bố mẹ con vô cùng cảm động ợ, con đang chờ quà từ VN đây (o^v^o)
Con cảm ơn cô Châu đã xách vào viện cho con hộp bỉm rất to và nặng mà con dùng không biết bao giờ mới hết nữa \(^o^)/
Con đang nghi ngờ rằng bố mẹ bạn Nam cũng mua cho bạn một bộ áo giống của con, con chờ xem bạn ý và con ai mặc đẹp hơn đây, khà khà (^v^)
Hộp quà của 2 chú Thắng làm con vô cùng ngạc nhiên, ai biểu là đàn ông không biết chọn quà cho baby nào (^_-)
Bộ quần áo yếm cô Lan Anh chú Lý gửi cho con rứt chi là nữ tính nhé, con cảm ơn cô chú nhìu nhìu (*^。^*)
Con đang cố gắng ăn no ngủ kỹ để nhanh chóng lăn lê bò toài trên tấm thảm sặc sỡ mà cô Trang chú Linh gửi tặng con \(^o^)/
Sáng thứ 7 con bị giật mình tỉnh giấc vì tiếng chuông gọi cửa của ông đưa thư, đang tức tối um xùm nhưng khi biết là ông ý giao hộp quà của chú Toàn cô Hoa là con dễ tính trở lại ngay, cảm ơn cô chú nhá nhá.
Con nghe thấy bảo gia đình bác Captain đang chuẩn bị sắm xe phantom cho anh Shion đi hỏi vợ, con sẽ cân nhắc thông tin này bác ợ (^v^). Con cảm ơn bác đã gửi cho con cái gói giấy trắng trắng đỏ đỏ nha bác.
Con cũng cảm ơn bác HA, bác Y, bác Tk, bác TD vì những gói giấy trắng trắng, đỏ đỏ, vàng vàng và những món quà tặng xinh xắn đáng yêu ạ.
Và rất nhiều tin nhắn, điện thoại, comments chúc mừng sự ra đời của con làm con cảm thấy mình thực sự là cô bé hạnh phúc, con iu các bác, các cô, các chú nhiều nhiều... (^_-)