Monday, June 15, 2009

Bố - đi - công - tác - về

Mẹ vẫn nhớ như in những ngày như thế khi còn là 1 cô gái nhỏ. Đó thực sự là những ngày cực kỳ đặc biệt và mẹ cho rằng cái giờ phút ông ngoại đi công tác về, mở valy ra là 1 điều thần kỳ, vì mẹ biết rằng trong chiếc valy của ông sẽ luôn chứa đựng những món quà nhỏ xinh, nữ tính. Chẳng phải thứ gì xa xỉ, đắt tiền, mà chỉ là một chiếc bờm màu hồng, vài ba cái kẹp tóc bé xíu, hay những chiếc vòng mảnh khảnh nhưng chúng chính là tình yêu và sự quan tâm của ông dành cho con gái rượu.

qua viet nam

Giờ thì mẹ lại có sự hồi hộp mỗi khi đón bố con sau chuyến công tác xa nhà. Như một thỏa thuận ngầm giữa bố và mẹ, ngày đó - mẹ sẽ đón bố ở ga tàu, bố luôn luôn xách túi quà dành cho mẹ trong tay và trên suốt quãng đường đi về đến nhà, bố sẽ bắt mẹ đoán xem đó là cái gì. Mẹ thì thường xuyên đoán sai và sẽ vỡ òa sự bất ngờ khi bóc xong gói quà của bố, tuy rằng không phải lúc nào mẹ cũng đồng tình với quan điểm thẩm mỹ của bố (hihi) nhưng có 1 điều chắc chắn là bố đã luôn làm mẹ sung sướng vì biết chính xác mẹ thích thứ gì... Đến đây, mẹ lại tưởng tượng ra ngày mà con sẽ ngồi chồm hỗm xem bố mở valy mỗi lần đi công tác về, ánh mắt con sẽ lấp lánh niềm vui khi nhìn thấy gói quà dành riêng cho mình, và liệu con có cho rằng bố hẳn là có phép thuật mới đọc được những ước mơ nho nhỏ của con hay không nhỉ???

Có một điều mẹ chợt nhận ra là bố con và ông ngoại rất giống nhau mỗi khi “thuyết minh” về những món quà, luôn luôn hào hứng, đầy vẻ phấn chấn, sự hồi hộp trong giọng nói, và chỉ thực sự thỏa mãn khi nhìn thấy sự vui sướng trên khuôn mặt người nhận. Dường như với họ điều đó có giá trị hơn một lời cảm ơn rất rất nhiều con gái ạ.

 

JULIE ONG'S JOURNEY | Creative Commons Attribution- Noncommercial License | Dandy Dandilion Designed by Simply Fabulous Blogger Templates